XtGem Forum catalog
ARMYKPAHAVATARANDROID
UC BROWSER 9.6
[Tải Xuống] [Hướng Dẫn]
Bạn đang online chúc bạn online vui vẻ.? - 膼
»Hội FaceBook Xoắn.Jw.Lt«
↓↓ > > >
Truyện Hay : ĐIỀU TRÁI TIM NHÌN THẤY .Posted by:
Bài viết: Truyện Hay : ĐIỀU TRÁI TIM NHÌN THẤY .
Chuyên mục:
Ngày đăng: 2015-03-05
100/100 cho 1 bình chọn

Truyện Hay : ĐIỀU TRÁI TIM NHÌN THẤY .

Người ta bảo tôi sẽ hối hận khi yêu Việt, nhưng, với tôi, nếu tôi làm ngơ với những gì trái tim loạn nhịp cạnh Việt, đó là một điều hối hận nhất suốt cả cuộc đời tôi.

***

Việt là một tay chơi piano chính trong một quán nước nằm khuất sau những con hẻm, nổi bật lên với ánh đèn led chớp nhoáng dưới tên bảng: Coffe Green. Công việc hằng ngày của anh là đến tiệm trước 7 giờ tối, ngồi chỉnh tề trước cây đàn piano gỗ cổ kính và cực đắt tiền mà chủ quán phải lặn lội đấu giá ngoài Hà Nội chuyển vào, chơi những bài hát piano quen thuộc cho khách đến thưởng thức. Có những người đến để nghe piano, có những người đến để ngắm nhìn cả một thành phố xứ lạnh trên cao, vì coffe Green nằm trên một con đồi cheo leo, duy chỉ có nó, khi ngồi yên trên chiếc ghế đệm màu đỏ nhung, mới có thể từ cửa sổ bằng kính trong suốt đọng chút hơi sương, nhìn toàn bộ thành phố ẩn hiện trong cái lạnh. Coffe Green được trang hoàng bằng một màu nâu của gỗ, chen lẫn là màu trắng hài hoà của nước sơn phần khung cửa kính, hai màu tuy đối lập nhau hoàn toàn nhưng khi xen lẫn nhau giữa không gian chật của Green, nó quyện vào nhau không tả. Chị quản lý khéo léo bày trí những ly thuỷ tinh cao, chưng những cành hoa đồng tiền xanh khiến không gian càng thêm sinh động. Còn tôi, tôi đến coffe Green để tìm một góc nào đó yên tĩnh, kêu vội một ly cooktail violet tím trầm màu trong những viên đá lạnh hình các loại động vật tròn trĩnh ngộ nghĩnh, rồi trong tiếng piano của Việt, đưa tôi đến một thế giới tưởng tượng trong những quyển sách tôi đọc một cách nhập tâm, hoặc, ru tôi say ngủ trước những bộn bề.

dieu-trai-tim-nhin-thay

Tôi không hề biết Việt, mặc dù, hầu như ngày nào tôi cũng đến coffe Green để trốn tránh mọi thứ ồn ào bên ngoài, Việt trong mắt tôi lúc này chỉ là một chàng trai đẹp mã, bộ vest đen bóng loáng, đôi bàn tay uyển chuyển trên phím đàn không cần nhìn bản nhạc, và, đôi kính đen lúc nào cũng hiện diện trên mắt. Tôi không thích cách anh đeo kính, như kiểu lãng tử phiêu phiêu, không thích hợp với không gian chật hẹp của Green, nó không phải là một sân khấu ngập ánh đèn để cho anh tung hoành, tôi ghét những kiểu người khoe mẽ như vậy, mặc dù chưa một lần tiếp xúc với Việt. " Một người con trai hào nhoáng, thì người con gái của anh ta sẽ là người chịu khổ." Tôi gườm mặt nhìn Việt khi lướt qua, Việt chẳng bận tâm, tay anh lướt lên đàn những mạch không ngừng, anh chỉ chú tâm vào bản nhạc, chú tâm vào gì anh đang thể hiện, còn xung quanh, cứ như chỉ là yếu tố phụ vô cùng nhỏ bên cạnh anh vậy.

Những ngày mưa đổ như trút vào cuối tháng sáu làm cho quán lúc nào cũng đông nghẹt người, có lẽ, người ta đến đây ngồi co ro trên ghế, uống một ly trà gừng gia truyền, suýt xoa cảm nhận cái nóng đi từ cuống họng xuống bụng. Trà gừng là món nước uống rất đắt khách trong thời gian này, cho nên, mỗi ngày, coffe Green tiêu thụ số lượng gừng và mật ong khổng lồ, lúc nào cũng nghe tiếng giã gừng cành cạch vang ra từ quầy pha chế. Tôi không thích gừng, càng dị ứng với mật ong, cho nên, dù lạnh đến đâu, tôi không bao giờ đụng đến ly trà được coi là tinh tuý của Green. Trái lại, Việt mê trà gừng đến cuồng nhiệt, mỗi buổi diễn, nếu để ý, bạn có thể thấy anh yêu cầu châm trà liên tục vào ly sứ của mình. Việt có một ly sứ riêng, màu xanh lá nhạt, anh luôn để trên nắp cây piano mỗi khi diễn, để khói nóng bốc ra từ ly, hoà cùng nhịp điệu bàn tay anh trên phím, hình ảnh nghệ sĩ piano điển trai lại càng thêm huyền ảo. " Anh ta hẳn được rất nhiều cô gái chú tâm." Tôi vừa cười nhạt, không buồn đưa mắt lên nhìn chàng nghệ sĩ đang đắm chìm trong bài hát trước sự thán phục của các cô gái trẻ trong quán, tôi đưa tay lật sang trang sách mới. Việt sống với âm nhạc của piano, tôi sống với những con chữ chạy vào đầu, tôi và anh, hai người ngồi cách xa nhau, thì sở thích và hành động hằng ngày khi ở coffe Green,còn xa hơn khoảng cách nghìn vạn lần.

Hôm nay, khi xếp hàng để mua một ấn phẩm hay, mất hàng tiếng đồng hồ để đợi, đến lượt tôi, thì số sách xuất bản đợt một đưa về đây hết nhẵn, chị nhân viên ái ngại nhìn tôi, hẹn qua loa: " Thôi, lần sau có chị chừa cho quyển nha." Tôi vô cùng bực mình và ấm ức. Người ta chạy lên chen đẩy những người đến trước mà giành sách thì được phát, còn tôi xếp hàng từ những phút đầu lại chẳng có được. Tôi chạy một mạch đến coffe Green, vì tôi sợ, những lúc tôi tức tối, tôi lại làm chuyện điên rồ nào không kiểm soát được, đại loại như hét toáng lên để mọi người dồn hết con mắt nhìn tôi kiểu là một loại sinh vật lạ lẫm từ sao Hoả đáp xuống trái đất. Coffe Green chiều thứ ba vắng người, chỉ có tôi, một đôi yêu nhau đang cùng ngồi trò chuyện tình tứ, anh chị phục vụ và Việt. Giờ tôi mới nhìn kỹ Việt, ngay cả những lúc không diễn, anh cũng đeo kính, khi không nhìn được vào mắt ai đó, tôi lại không thể đoán được họ cảm xúc ra sao. Việt ngồi im trên chiếc ghế xoay cao tại quầy, chân gác chéo, tay để trên đầu gối, mái tóc cắt gọn hai bên và vuốt keo thẳng nếp ngay giữa. Tôi rút quyển sách từ trong giỏ ra, lật đến trang đọc dở, đưa ngang tầm mắt, chỉ là giả vờ nhìn vào sách, thực chất, tôi đang nhìn Việt, vì tôi sợ nhìn trực diện Việt sẽ biết được có một cô bé choàng khăn lên màu hung đỏ đang nhìn chằm chằm vào mình.

Trang: 1235 »
Đánh giá của bạn là góp ý quan trọng giúp Admin nâng cao chất lượng bài viết!
Đánh giá ( - )

vote

/ - phiếu
Chia sẻ: SMS Google Zing Facebook Twitter
Link:
BBcode:
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
XtScript Error: Timeout.
Bài viết ngẫu nhiên
XtScript Error: Timeout.
Tags: XtScript Error: Timeout.
3 Game Miễn Phí Cho Bạn
Phone: 0164.654.4684 [SMS]
THANKS TO : XTGEM.COM
U-ON - C-STAT
Đang xem: